Người dịch: Whistle
Từ khi Quang Minh thần đưa ra lựa chọn, loại pháp thuật mà thần ban cho ông ta cũng thay đổi, Thánh quang tượng trưng cho hy vọng, sức sống, cũng biến thành màu đen.
Màn đêm bao phủ, đất trời u ám.
Ngay cả lôi điện đang gầm rú cũng yếu đi.
Thần vực!
Đây là linh vực độc nhất vô nhị của thần linh, trong phạm vi này, tất cả dị lực đều bị suy yếu, chỉ có thần lực là được tăng cường.
“Chu Giáp, đây là sức mạnh mà thần linh ban tặng, nếu như ngươi nguyện ý quy phục, lựa chọn tín ngưỡng thần linh, có một ngày, ngươi cũng sẽ được ban tặng.”
Thần sứ lắc cổ tay, mấy Nguyên Thuật được kích hoạt trong nháy mắt: “Đừng có cố chấp.”
“Thần của ngươi chỉ cho ngươi chút sức mạnh này thôi sao?” Chu Giáp tay cầm khiên, rìu, nhìn xung quanh, lắc đầu:
“Cũng…”
“Quá khiến người ta thất vọng!”
Chu Giáp gầm lên, thân hình rung chuyển, da thịt run rẩy, thân hình trong nháy mắt đã cao thêm hơn một cái đầu, kình lực khủng bố trực tiếp đánh tan Nguyên Thuật đang lao đến.
Long Hổ!
Bạo Lực!
Ngũ Lôi!
Trong thức hải, ba Nguyên Tinh đồng loạt lóe sáng.
“Tử Lôi Phủ Pháp!”
“Ầm ầm…”
Trong Vĩnh ám đột nhiên sáng bừng.
Lôi điện chói mắt xé toạc một phương hắc tối đang bao phủ, vẽ ra một đường cong trên không trung, nhanh như chớp đánh về phía Thần sứ.
“Không thể nào!”
Thần sứ hoảng sợ.
Ông ta là Hắc Thiết, sau khi tín ngưỡng thần linh, đã được thần ban phúc, tu vi đã đến Hắc Thiết trung kỳ, cộng thêm pháp thuật mà thần ban.
Cùng cấp bậc, gần như không ai là đối thủ của ông ta.
Vậy mà Thần Vực lại bị xé toạc?
Trừ phi là…
Hắc Thiết hậu kỳ!
Thần sứ trừng mắt, ngửa mặt lên trời gầm rú:
“Thần phù hộ!”
“Ầm!”
Một luồng Nguyên Lực khủng bố xuất hiện, gia trì cho Thần sứ, theo động tác búng tay liên tục của ông ta, từng Nguyên Thuật có uy lực khủng bố được kích hoạt.
“Đông Lôi Phích Lịch!”
Mắt Chu Giáp lóe lên lôi quang, Ngũ Lôi gia trì, khiến hắn gần như có thể tùy ý điều khiển lôi điện.
Vẫy tay…
Là lôi điện.
Tử Lôi Phủ Pháp vốn đã rất mạnh, được Ngũ Lôi gia trì, uy lực tăng gấp bội, chỉ cần vung rìu một cái là có thể chém ra uy lực Hắc Thiết hậu kỳ.
Rìu rơi xuống…
Mặt nước mấy chục mét bị chém thành hai nửa.
So với lôi điện, phủ quang kinh thiên động địa, bóng người phía dưới lại càng thêm nhỏ bé, đòn tấn công cũng bị lôi điện dễ dàng nghiền nát.
“Hì hì…”
Nguyên Hương đứng trên ngọn cây, nhìn Lôi Nhạc và mấy người bị mấy con hung thú đuổi đến mức chạy tán loạn, không khỏi che miệng cười.
“Thôi, không chơi với các ngươi nữa.”
Nguyên Hương lắc đầu, hóa thành ảo ảnh lao về phía dòng sông:
“Không biết Thần sứ thế nào rồi?”
“Ầm!”
Tiếng nổ lớn khiến Nguyên Hương đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu.
“Tiếng sấm?”
“Không ngờ đối mặt với Thần sứ mà Chu Giáp vẫn có thể phản kháng, xem ra quả nhiên là thiên phú dị bẩm, đáng tiếc, sức mạnh của thần linh không phải là thứ mà phàm nhân có thể chống đỡ.”
Nguyên Hương lẩm bẩm, tăng tốc.
Thân hình nhẹ nhàng như lá rụng, nhưng tốc độ lại nhanh như mũi tên, lướt trên mặt nước.
Trong nháy mắt, Nguyên Hương đã đến một vùng nước dữ dội, trên mặt nước là rất nhiều mảnh gỗ vỡ của con thuyền, thỉnh thoảng có cá nhảy lên.
Ở giữa…
Là hai bóng người đang đối đầu.
“Thần sứ!”
Nguyên Hương sáng mắt, lớn tiếng chào hỏi, ngay sau đó, nàng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Nguyên Hương biến sắc!
Thần sứ cứng người, run rẩy quay đầu lại, cổ bị Chu Giáp nắm chặt, gân xanh nổi lên trên mặt, hai mắt đỏ ngầu.
Thần sứ uy nghiêm, thần thánh, lúc này giống như con cừu non, trong mắt đều là vẻ kinh hãi, tuyệt vọng.
“Chạy mau!”
Toàn thân xương cốt gãy hết, Thần sứ cố gắng hét lớn với Nguyên Hương:
“Chạy mau!”
“Còn có một người nữa sao?”
Chu Giáp nghiêng đầu, tăng thêm lực, từng lớp hộ thể của Thần sứ lần lượt vỡ vụn:
“Chạy được sao?”
“Rắc!”
Cổ gãy.
Chu Giáp buông tay, định xoay người thì nhướng mày.
“Ầm!”
Thi thể Thần sứ đột nhiên nổ tung, khói đen nồng nặc bao phủ lấy phạm vi mấy mét xung quanh, tính ăn mòn khủng bố tiêu hao mọi thứ bên trong.
“Hừ!”
Chu Giáp hừ lạnh, cúi người, giơ khiên lên chắn trước người:
“Tứ Tượng Khiên Chấn!”
“Sao có thể?”
“Không thể nào?”
“Đó là Thần sứ, là sứ giả của thần ở Khư Giới, đại diện cho uy quyền của thần linh, có thần chỉ dẫn, sao có thể chết được?”
“Người kia rõ ràng chỉ là Hắc Thiết mới nhập môn, chẳng phải nói chỉ có Hắc Thiết hậu kỳ mới là đối thủ của Thần sứ sao?”
Nguyên Hương mặt mày trắng bệch, ánh mắt sợ hãi, hoảng loạn.
Trong ấn tượng của Nguyên Hương, thần là vô địch, thần sứ và thần bộc đều có uy lực vô biên.
Còn bây giờ…
Thần sứ lại bị người kia bóp chết trước mặt mình.
Đối với Nguyên Hương mà nói, đây là một đả kích rất lớn.
“Thần vẫn chưa giáng lâm, có kẻ chống đối cũng là chuyện đương nhiên, đây đều là khảo nghiệm của thần, thần chắc chắn sẽ giáng lâm, mình không nên nghi ngờ thần linh.”
Nguyên Hương nghiến răng, lẩm bẩm, thân pháp được thi triển đến mức cực hạn.
Nguyên Hương giống như cỏ lau, nhẹ nhàng điểm chân trên mặt nước, cả người như thể bị một sợi dây vô hình kéo đi, lao về phía trước.
Tốc độ nhanh như Hắc Thiết.
Nhưng…
Người truy đuổi còn nhanh hơn.
“Rầm!”
Tiếng nổ lớn vang lên từ phía sau.
Một luồng sát khí vô hình lặng lẽ xuất hiện, khoảng cách ngày càng gần, Nguyên Hương lạnh sống lưng, tuyệt vọng, chỉ có thể liều mạng chạy trốn.
“Thuyền!”
Một chiếc thiết giáp chiến thuyền ở phía trước khiến Nguyên Hương sáng mắt, hy vọng lóe lên trong tuyệt vọng.
Nguyên Hương nhìn ra, đây là chiến thuyền của quân đội, tuy rằng không biết thuộc về ai, nhưng thân phận của người trên loại thuyền này chắc chắn không thấp.
Nguyên Hương vội vàng hét lớn:
“Cứu mạng!”
“Cứu mạng!”
“Ta là Nguyên Hương, người bên cạnh Kỷ công tử.”
“Nguyên Hương?”
Mấy người trên boong tàu thò đầu ra, Shirley khẽ động, sau khi nhìn thấy dung mạo Nguyên Hương liền cau mày:
“Đúng là Nguyên Hương.”
Trên mặt nước, hai bóng người, một trước một sau, người phía sau ngày càng ép sát người phía trước, dung mạo cũng dần dần rõ ràng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo